NGÀY THỨ 8

ROMA

Mẹ Raphaela  đến Roma khi 42 tuổi và mẹ đã sống quãng đời còn lại ở đó. Mẹ đến Roma để trở thành nền móng, là đá tảng góc tường của Hội Dòng – đối với mẹ thì không có gì quan trọng hơn việc duy trì hiệp nhất. Mẹ đã sống trong một góc của thành phố, một góc của Hội Dòng, và từ nơi đó mẹ đã rung cảm với nhịp đập của Hội dòng, của Giáo Hội, của thế giới…

Mẹ sống một cuộc sống ẩn dật, bị giới hạn trong 4 bức tường, mặc dù trái tim mẹ vươn ra thật xa. Ngày qua ngày Mẹ  Raphaela lắng nghe tiếng Chúa, Chúa của sự sống. Mẹ không nhìn vào chiến thắng hay thành công hay danh tiếng, nhưng là lòng trung thành.

Những năm tháng đó thật không dễ dàng chút nào, đôi khi thời gian trôi qua một cách chậm chạm không chịu nổi… Mẹ không biết khi nào nó sẽ kéo dài bao lâu… nhưng sự căng thẳng đó đã kéo dài ngày qua ngày suốt 32 năm trời. Nhiều năm chịu đau khổ, bị trục xuất… và thật kỳ diệu, những năm đó lại sinh hoa kết quả dồi dào. Với lòng trung thành, sức mạnh nội tại và niềm tin, mẹ đã dời những ngọn núi trong không gian và thời gian.

Là người mang nhiệt huyết tông đồ chảy bỏng, Mẹ Raphaela lại bị hạn chế các hoạt động bên ngoài, của việc lãnh đạo; thay vào đó, Mẹ dấn thân vào công việc hằng ngày là an ủi, động viên, canh tân, tìm kiếm sự thấu hiểu và xây dựng tình đoàn kết bằng mọi giá. Mẹ đã quan sát cuộc đời và thế giới – sự đau khổ của nhân loại, những sự kiên lịch sử, hoàn cảnh thực tế của từng chị em, những khó khăn và niềm vui của người thân – mọi thứ có chỗ đứng trong ánh mắt và con tim của Mẹ.

Một trong những việc nhà cuối cùng mà Mẹ làm đó là thêu thùa. Mẹ làm việc đó với sự chú tâm cao độ! Mẹ đã thêu nên cuộc đời mẹ, dệt tất cả các sợi chỉ đời mẹ với sự khéo léo và cẩn thận tuyệt đối. Nếu phải tìm ra đâu là những “đam mê” của mẹ trong công việc thêu thùa này, chúng ta có thể nói rằng đó là khao khát sự hiệp nhất và đấu tranh vì hòa bình: “Tất cả liên kết với nhau như những ngón tay trong cùng một bàn tay”, mẹ sẽ nói thế… và “chúng ta hãy trở nên những con người của hòa bình và dịp vui.” Mỗi sợi chỉ với màu sắc và độ dày của nó… liên kết và đan xen với những sợi chỉ khác… không có màu sắc riêng lẻ, không có riêng sợi chỉ nào nổi trội hơn… và một bức tranh thêu được hình thành!

“… Và không có gì có thể khiến tôi chao đảo. Càng bị dồn ép bao nhiêu, tôi càng tín thác và phó mình cho Chúa bấy nhiêu, và bám thật chắc vào Ngài qua lời cầu nguyện, và điều này luôn luôn là lương thực của tôi, và tôi sẽ không lìa bỏ nó vì bất cứ thứ gì hay bất cứ ai. Và nếu tôi cảm thấy bị Chúa bỏ rơi, tôi sẽ càng bám chặt Ngài hơn và có lực thúc đẩy tôi phó thác cho Ngài.”

Chúa sống trong tôi và cho tôi sức mạnh dồi dào, giống như nhựa sống cho cây, để phát triển và lớn mạnh cường tráng và tươi mới. Hơn nữa, dường như giữa Chúa và tôi đã có sự kết hợp không thể xóa bỏ của bí tích, và như thế sẽ không còn chia cắt giữa đôi bên.”

“Vì kho tàng của anh ở đâu, thì lòng anh ở đó.”

 Trước hết hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và đức công chính của Người, còn tất cả những thứ kia, Người sẽ thêm cho.

Vậy, anh em đừng lo lắng về ngày mai: ngày mai, cứ để ngày mai lo. Ngày nào có cái khổ của ngày ấy. (Mt 6: 21, 33-34)

“Kho tàng” của tôi ở đâu? Tôi tín thác vào ai? Tâm điểm hoạt động và đời sống của tôi là gì?

LỜI NGUYỆN VỚI THÁNH NỮ RAPHAELA MARIA

Lạy thánh Raphaela Maria, với mẹ và như mẹ, chúng con muốn dâng lên Chúa lời cầu nguyện của Thánh Inhaxio:

“Lạy Chúa, xin nhận lấy trọn cả tự do, trí nhớ, trí hiểu,

và trọn cả ý muốn của con,

cùng hết thảy những gì con có,

và những gì thuộc về con.

Mọi sự ấy, Chúa đã ban cho con,

lạy Chúa, nay con xin dâng lại cho Chúa.

Tất cả là của Chúa,

xin Chúa sử dụng hoàn toàn theo ý Chúa.

Chỉ xin ban cho con lòng mến Chúa và ân sủng.

Ðược như thế, con hoàn toàn mãn nguyện.” Amen.