NGÀY THỨ 9

MẸ THÁNH RAPHAELA QUA ĐỜI

Trong những năm cuối đời, mẹ thánh Raphaela trải qua nhiều giờ ngồi trên võng, mẹ phải hạn chế vận động vì đau đầu gối. Chắc chắn mẹ suy nghĩ về nhiều thứ trong khi ngồi như vậy – toàn bộ thước phim cuộc sống của mẹ, gồm những cái tên, những gương mặt, những cuộc gặp gỡ, những mong ước…

Chắc hẳn trong thước phim đó cũng có những giờ phút trò chuyện thân mật với Chúa. Vô số giờ cầu nguyện và kết hiệp mật thiết với Chúa Giêsu của Mẹ. Chúng ta nhớ lại câu chuyện cô y tá thấy mẹ bước đi khó khăn và hỏi mẹ tại sao mẹ không ngồi nghỉ ở phòng gần với phòng ngủ nhất…. Mẹ trả lời: “Vì mẹ muốn được ở gần chúa Giêsu Thánh Thể hơn.” Vào những ngày tháng cuối đời của mẹ, cũng cô y tá đó hỏi mẹ nói chuyện gì với Chúa trong nhiều giờ chầu Thánh Thể như thế… và mẹ trả lời: “Mẹ không nói gì, mẹ chỉ nhìn Chúa và Chúa nhìn mẹ.”

Đời tu của thánh nữ Raphaela là một đời dâng hiến trọn vẹn, một đời trung tín; đó là một cuộc đời chỉ sống cho Nước Trời. Đó là một cuộc sống ý nghĩa – từng ngày theo đuổi điều “hơn nữa” và vinh danh Chúa “…. để phục vụ Thiên Chúa vĩ đại” là niềm vui của mẹ, và cuộc đời mẹ diễn tả một cách hùng hồn lòng quảng đại, lòng biết ơn, sự tự do nội tâm, ý nghĩa cuộc sống, rõ ràng minh bạch và sức mạnh mẫu mực. 

Chúng ta cùng dành chút thời gian để nhớ lại sự ra đi của thánh Raphaela:

“Vào ngày 6 tháng 1 năm 1925, mẹ Maria Thánh Tâm Chúa Giêsu thức dậy mệt mỏi hơn thường ngày. Cô y tá nói chuyện với mẹ cách lo lắng “Có chuyện gì hả mẹ?” “Có phải mẹ muốn về với Chúa Giêsu mãi mãi không ạ?”

Người phụ nữ bệnh tật trả lời cách điềm tĩnh: “Mẹ nghĩ như thế! Khi tôi sắp chết, chị làm ơn luôn kêu tên Chúa Giêsu bên tai tôi. Tôi sẽ không thể kêu tên ấy nữa, nhưng tôi muốn được nghe nó đến hơi thở cuối đời.”

Sau đó mẹ nói thêm một chút nữa. Mẹ hướng nhìn đến bến bờ bên kia, nơi mà lời nói không còn quan trọng nữa. Khi cha Marchetti đến, Mẹ đã không thể nói thêm được gì nữa. Cha Marchetti là vị linh mục Dòng Tên đã giúp giải tội cho Mẹ trong suốt nhiều năm. Mẹ dường như đã chìm sâu trong giấc ngủ, nhưng mắt Mẹ vẫn mở sáng quắc, và nhìn vào vị linh mục như muốn nói lời tạm biệt. Vào khoảng 6 giờ chiều, Mẹ đã ra đi cách nhẹ nhàng. Cùng lúc đó, tại nhà thờ ở Via Piave, nhà thờ của Mẹ, đang diễn ra giờ chầu Thánh Thể.

Tinh thần nghèo khó, nhưng tự do đến cùng, và giờ đây còn hơn thế nữa, lúc bước tới cửa vĩnh hằng, Mẹ Maria Thánh Tâm Chúa Giêsu nhìn chặt vào Mẹ Maria Purisima và khuyên nhủ: “Hãy khiêm nhường, khiêm nhường, khiêm nhường, vì chỉ có cách này chúng ta mới được Chúa chúc lành.”

Trong lá thư cuối cùng của mẹ thánh mà chúng ta có được, đề ngày 3 tháng 12 năm 1924, mẹ viết cho linh mục Antonio Perez Vacas, người bạn lâu năm của mẹ, để chia buồn vì cái chết bất ngờ của anh ngài. Trong bức thư này, mẹ Raphaela viết “Chúng ta phải luôn luôn tin tưởng vào thánh ý của Thiên Chúa, Đấng biết rõ hơn cả chúng ta về điều gì là ích lợi cho chúng ta.”

Khi thấy thân mẫu và môn đệ mình thương mến đứng bên cạnh, Đức Giê su nói với thân mẫu rằng: “Thưa Bà, đây là con của Bà.” Rồi Người nói với môn đệ: “Đây là mẹ của anh.” Kể từ giờ đó, người môn đệ rước bà về nhà mình.

Sau đó, Đức Giê su biết là mọi sự đã hoàn tất Và để ứng nghiệm lời Kinh Thánh, Người nói: “Tôi khát! Ở đó, có mội bình đầy giấm. Người ta lấy miếng bọt biển có thấm đầy giấm, buộc vào một nhành hương thảo, rồi đưa lên miệng Người. Nhấp xong, Đức Giê su nói: “Thế là đã hoàn tât!” Rồi Người gục đầu xuống và trao Thần Khí. (Ga 19, 26-30)

Suy ngẫm về đời sống của tôi cho đến thời điểm này, tôi tự hỏi: Điều gì sẽ là “điểm đáng nhớ về cuộc đời tôi”?

LỜI NGUYỆN VỚI THÁNH RAPHAELA MARIA

Cùng với thánh nữ Raphaela, chúng ta cầu nguyện với lời kinh “Lễ vật tình yêu” của mẹ thánh:

“Lạy Chúa là Thiên Chúa của con, con sợ dâng hiến chính mình cho thánh ý ngài như thể Ngài là vị thẩm phán nghiêm khắc mà không phải là vị cha nhân từ, và như thế con đã xúc phạm đến lòng lòng xót thương vô biên của Ngài, điều đã cho con thấy qua nhiều minh chứng trong suốt cuộc đời mình.

Giờ đây không còn như vậy nữa, ngay lúc này con một lòng hiến dâng đời mình cho những kế hoạch của Ngài, cho dù chúng ngọt ngào hay đắng cay, như thế Ngài có thể dùng con theo ý Ngài muốn, ôi Chúa Giêsu của con, bởi vì con hoàn toàn thuộc về Ngài, Ngài có toàn quyền trên con.

Nhờ ân sủng Chúa, con hy vọng có thể buông bỏ những ước muốn của mình ngay lập tức để hài lòng với mọi thứ và “xin vâng” trong mọi sự, và liên lỉ nuôi dưỡng niềm xác tín lớn lao nơi Chúa trong mọi hoàn cảnh, thậm chí trong cả lúc đau đớn và tủi hổ nhất thì con vẫn đón nhận như là món quà tình yêu quý giá mà Thánh Tâm Chúa khao khát ban cho con.

Những lời của mẹ thật mạnh mẽ và nhiệm mầu, nhưng chúng con biết chúng chan chứa tình yêu và niềm xác tín của mẹ khi nhận ra rằng chính mẹ được Chúa biết rõ, được Chúa yêu thương và giữ gìn. Chúa đã ban cho mẹ ơn được tự do nội tâm thẳm sâu, điều đã giúp mẹ biến cuộc đời mình thành nền móng vững chắc cho Hội Dòng mà mẹ đã gầy dựng bởi tình yêu. Nguyện xin Chúa ban cho chúng con ân sủng để chúng con có thể sống linh đạo của mình với sự trung tín và niềm phó thác vững vàng. Amen.

Roma, ngày 20 tháng 12 năm 1900.

Maria của Thánh Tâm Chúa Giêsu

Lễ vật hy sinh của tình yêu